Tán tỉnh chén em gái hàng sạch thơm tại bắc kinh, trợn tròn mắt. “Bây giờ cô hoàn toàn có thể nói ra, nhưng đáng tiếc là không ai tin lời của cô nữa!” Hoắc Thiên Kình thì thầm câu này xong thì đột nhiên buông cô ra, cười ha hả, trong sự cuồng ngạo có chứa vẻ vênh váo. “Hoắc Thiên Kình, tôi hận là không giết được anh…” Phương Nhan giận đến nỗi cả người đều run lên, Tán tỉnh thịt luộc em rau sạch đến từ thường châu vừa muốn nhào qua thì đã bị Tả Lăng Thần ngăn lại… “Phương Nhan, đủ rồi!” “Lăng Thần, rốt cuộc anh làm sao vậy? Tại sao không đứng về phía em?” (Bởi vì anh không có điên!) Phương Nhan